Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Điều bí mật


phan 12

 - Vết thương của chú sao rồi?


- Em không sao, chỉ là mẹ cứ thích làm to mọi chuyện lên thôi mà - Minh hờ hững đáp, mắt vẫn dán chặt vào màn hình laptop.


- Mẹ lo lắng. Bố cũng rất giận - Đại nghiêm giọng nói - Đến bao giờ chú mới chịu thôi không giao du với bọn đua xe đường phố đó?


- Anh biết tính em, sao còn hỏi câu vô nghĩa đó làm gì.


- Chú lớn rồi, cũng sắp ra trường, đừng để bố mẹ phải lo lắng cho mình nữa. Anh nhắc chú lần này là lần cuối, lần sau mà còn để xảy ra chuyện này, đừng trách anh kể sự thật cho bố mẹ.


- Được rồi, được rồi, lần này là do không cẩn thận. Sao anh nói nhiều như đàn bà thế? - Minh cau có đáp.


- Nghỉ sớm đi. Anh cũng sắp xếp cho chú vào thực tập ở công ty của thằng bạn anh rồi đấy.


- Ừm... - Minh gật gật đầu và không nói gì thêm nữa.


Đại nhìn đứa em trai, chán nản đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng vừa đi tới cửa, anh lại nghe Minh nói:


- À, có chuyện này...


- Sao? - Đại quay lại nhìn và chờ đợi.


- Em yêu cô ấy.


- Ai? Cô nào? - Đại ngẩn ra, dường như không hiểu ý tứ của em trai mình là gì.


- Linh. Em yêu cô ấy.


Đại sửng sốt một chút rồi bật cười, hỏi lại:


- Linh? Chú không đùa chứ?


- Không. Em nói nghiêm túc mà - Minh nhìn thẳng vào mắt của anh trai mình, nói một cách thách thức.


- Tốt thôi - Đại nhún vai - Linh là một cô gái tốt đấy. Chúc chú may mắn.


- Em cũng nghĩ đó là một cô gái rất tốt - Minh gật đầu.


Đại vừa cười vừa lắc đầu rồi sau đó mở cửa đi ra ngoài. Minh cứ nhìn mãi về phía cánh cửa đã đóng lại, nghĩ một chút về nụ cười sau cùng của Đại. Trong nụ cười đó, có một chút hụt hẫng và thiếu tự nhiên thoáng qua.


Phòng khách đã tắt đèn nhưng điện trong bếp vẫn sáng. Đại ngạc nhiên vì thấy bếp sáng nhưng lại không có người. Anh bước vào thì giật mình khi thấy một thân hình nằm dưới đất. Đó chính là Linh, trên tay vẫn còn cầm chiếc khăn lau bàn. Đại vội vàng chạy tới, nâng cô dậy và lay gọi. Anh gọi mấy tiếng, đang định bế cô lên phòng thì Linh hé mở mắt. Chớp chớp mắt mấy cái, đôi lông mày của cô nhăn lại vì cơn đau đầu dữ dội, nhưng vừa nhận ra Đại thì cô vội vàng gắng sức ngồi ngay dậy, thoát khỏi cánh tay rắn chắc của anh.


- Em sao vậy, Linh? Mệt thì phải nghỉ đi chứ? - Đại lo lắng hỏi.


- Em không sao. Chắc là ngủ quên thôi ạ - Linh vịn tay vào ghế đứng dậy.


Đại cũng đứng lên rồi bất ngờ đặt tay lên trán cô. Vừa đặt lên anh đã vội rụt lại khi thấy trán cô nóng như hòn than. Linh lảo đảo người rồi ngồi phịch xuống ghế.


- Em sốt rồi. Sao sốt cao thế này mà không nói?


- Em thấy không sao mà. Chút nữa em uống thuốc là sẽ khỏe thôi - Linh lắc đầu.


- Còn nói không sao? Em ốm vậy làm sao mà chăm sóc cho người khác được. Lỡ như lây bệnh cho Như Ý thì sao?


- Em... Hôm nay em không lại gần con bé mà - Linh giải thích.


- Xin lỗi... Là anh lo lắng quá thôi. Thuốc ở đâu, để anh lấy cho em?


- Anh cứ lên ngủ đi. Chút nữa em sẽ tự lấy được rồi - Linh từ chối.


- Sao em bướng bỉnh vậy. Em làm ở đây, anh nói gì em phải nghe chứ. Sao nói một câu cãi một câu như thế? - Đại cau mày quát lên.


Linh nhìn anh nhưng không nói gì. Đại lại nói tiếp:


- Đi, đi vào phòng. Anh sẽ lấy thuốc cho em. Nếu sáng mai vẫn không đỡ thì phải báo để anh biết.


Linh gật đầu, uể oải đứng dậy, xiêu vẹo đi về phía phòng mình. Đại nhìn theo cô, cũng không có ý sẽ chạy lại đỡ. Câu nói của Minh khi nãy lại xuất hiện trong đầu anh, nó nhắc anh nên giữ khoảng cách với cô một chút. Hơn nữa, vừa rồi, khi nhìn vào đôi mắt quật cường của cô, anh thấy trong đó dường như còn có chút gai góc và chán ghét anh. Có thể cái cách anh ra lệnh cho Linh đã làm cô cảm thấy khó chịu chăng?


Đại lên phòng, ngồi làm việc được một lúc, thấy không yên tâm trong lòng nên lại mò xuống. Khi anh vào phòng Linh thì cô đang lâm vào một cơn mê sảng dữ dội. Trong cơn mê, cô liên tục nói mớ, cả người đầm đìa mồ hôi. Đại sờ vào trán cô, chỉ thấy người nóng bừng bừng, nhưng miệng lại không ngừng kêu lạnh, thậm chí còn cố gắng cuộn tròn chăn bông lại quanh mình.


- Lạnh... lạnh quá! Mẹ ơi... lạnh quá... Chị ơi... chị...


Miệng cô liên tục nói những từ rời rạc, dù Đại có lay cách nào thì cô cũng không tỉnh lại.


- Con lạnh quá, mẹ ơi!


Đại không suy nghĩ được nhiều nữa, anh kéo chăn sau đó chui vào nằm cạnh cô, lập tức cảm thấy một thân thể áp sát rồi ôm cứng lấy mình. Hơi thở nóng rực của cô phả lên cổ anh, đôi bàn tay không tự chủ được bắt đầu sờ loạn khắp người anh. Đại vừa ôm lấy cô vừa thầm cười khổ. Lần đầu tiên ôm một người con gái trong tay, lần đầu tiên bị người ta sờ soạng loạn xạ như vậy mà bản thân hoàn toàn không có biện pháp gì ngoài cách đè nén cơn thèm muốn sinh lý xuống. Đại không phải người quân tử, nhưng chắc chắn anh không bao giờ lợi dụng những lúc người khác yếu đuối thế này để chiếm đoạt người ta.








Chương 23: Nổi giận





Một đêm dài trôi qua.


Đến sáng hôm sau, khi cả nhà bà Nguyệt dậy thì bếp vẫn lạnh tanh, điện chưa được bật lên như mọi ngày. Bà Nguyệt tưởng Linh ngủ quên nên vào gọi cô dậy thì không thấy cô ở trong đó nữa. Đúng lúc ấy, Đại gọi điện về báo với bà rằng anh đã đưa cô đi viện từ sáng sớm. Linh vào viện, hôm ấy cả nhà bà Nguyệt như rối tung cả lên. Sáng nay, ông Phương và hai đứa con trai bà phải ra quán ăn sáng, còn bà thì mất hơn một tiếng đồng hồ mới cho Như Ý ăn bột xong.


Đến trưa, Đại gọi điện về nhà báo Linh đã ổn hơn, nhung cô bị viêm phổi nặng nên phải ở lại bệnh viện để theo dõi.


Đầu giờ chiều, bà Nguyệt để hai đứa cháu lại cho ông Phương và Lâm trông rồi tự bắt taxi tới thăm Linh. Hai bác cháu nói chuyện một lúc, sau khi dặn dò cô cứ yên tâm nghỉ ngơi rồi bà cũng vội vã trở về nhà. Bà Nguyệt vừa về thì Minh tới. Thấy anh, Linh ngạc nhiên hỏi:


- Sao anh đã ra ngoài rồi? Phải nằm nghỉ ngơi chứ?


- Tôi trốn... - Minh đáp cộc lốc sau đó nhìn vẻ mặt tái xanh của cô mà lòng nhói lên.


Chỉ có anh mới biết vì đâu mà Linh bị như thế này.


- Hai bác mà biết sẽ lại giận anh đấy. Anh mau về đi.


- Ngoài mấy câu từ chối người khác chăm sóc mình, em không nói được gì hay ho hơn à? - Minh bực bội gắt lên.


Linh kinh ngạc nhìn vẻ mặt tối sầm lại của Minh, sau đó cô mỉm cười:


- Em thấy em vẫn còn tự lo được cho mình mà...


- Vẫn còn cố chấp. Em thật quá cứng đầu đấy - Minh hậm hực.


- Bố mẹ em mất từ khi em còn nhỏ, nên từ nhỏ tới giờ em tự lập quen rồi.


Minh lặng người khi nhìn vào đôi mắt buồn của Linh, sau đó anh hạ giọng:


- Xin lỗi, anh không biết là bố mẹ em đã mất.


- Không có gì. Bố mẹ em đều mất trong một tai nạn cách đây gần tám năm.


- Rồi em sống thế nào?


- Chị gái đi làm nuôi em, em ở với chú thím ở quê. Tới khi em mười lăm tuổi thì chị gái em đón về ở với chị.


- Em...


Minh định nói tiếp thì hai người với vẻ mặt hớt hải đi vào. Đó là một người phụ nữ tóc đã điểm sương, ăn mặc lam lũ. Phía sau bà là một thanh niên còn trẻ, nét mặt cương nghị. Vừa thấy họ, Linh ngạc nhiên kêu lên:


- Bác Ngân, anh Kiên, sao hai người biết cháu ở đây?


- Cháu không sao chứ Linh? - Bác Ngân thấy cô thì cuống quýt hỏi.


- Cháu không sao mà - Linh lắc đầu cười - Truyền nước xong là có thể về nhà ạ! Nhưng sao hai người biết cháu nằm ở đây?


- Cháu gầy và xanh quá! Làm sao mà lại ra nông nỗi này? - Bác Ngân thở dài nhìn cô.


Linh thấy Minh nhìn mình với ánh mắt tò mò thì vội giải thích:


- Đây là bác Ngân và anh Kiên, con bác ấy. Bác Ngân là đồng hương của em, đang mở hàng ăn ở trên này.


Minh lên tiếng chào hai người một cách lạnh nhạt, sau đó đứng dậy, đưa mắt nhìn Linh nói:


- Nghỉ ngơi đi, tôi về đây. Tối chắc anh Đại hoặc tôi sẽ quay lại, ăn gì để tôi mua?


- Có bác Ngân ở đây là được rồi ạ, hai bác và các anh cứ yên tâm. Mai em sẽ lại về làm như bình thường được thôi.


Minh không nói gì, chỉ chào hai mẹ con bác Ngân sau đó lạnh lùng đi thẳng ra cửa. Kiên nhìn theo, ánh mắt có chút không hài lòng:


- Con trai của nhà đó đây sao? - Kiên hỏi.


Linh gật đầu.


- Nhìn có vẻ xấc láo.


- Anh đừng nói thế, chính Minh đã cứu em đêm hôm trước đấy - Linh dịu giọng nói.


Rồi như sực nhớ, cô lại hỏi:


- Làm sao bác và anh biết cháu đang nằm ở đây?


- Anh ta đã báo cho anh - Kiên đáp.


- Anh ta? - Linh nghi hoặc nhìn anh - Là ai?


- Cường...


Linh nghe thấy Kiên nói ra tên đó thì cũng không nói gì nữa. Lúc này bác Ngân lên tiếng hỏi:


- Thiên Ý khỏe không cháu? Nhà đó có đối xử tốt với nó không?


- Con bé khỏe, bác đừng lo. Mọc được ba răng sữa rồi. Hôm trước cháu mới cân, được tám cân sáu lạng rồi ạ!


- Mười tháng mà có tám cân, hơi nhẹ rồi đó.


- Bác đừng lo, như thế là bình thường mà.


- Ừ, dù sao cũng có cháu ở đó, bác không phải lo vấn đề dinh dưỡng của nó.


- Con bé thông minh lắm, biết tự cầm bình sữa uống rồi đấy ạ!


- Ừ, chắc cũng biết bò rồi nhỉ?


- Vâng, bà nội đang dạy nó tập đứng. Còn giường thì phải có thêm thanh chắn vì sợ nửa đêm con bé dậy bò lung tung rồi rơi xuống đất - Linh cười.


- Bác nhớ con bé quá! Một tay chăm bẵm nó từ nhỏ, giờ nó là con của người ta rồi... - Bác Ngân thở dài.


- Ông bà nội, bố nó, rồi các chú đều rất yêu thương con bé, đó cũng là một điều may mắn mà bác.


- Ừ... Thôi thì hy vọng số nó không khổ như mẹ nó. Chỉ sợ bố nó sau này lấy phải con vợ không ra gì. Cảnh mẹ ghẻ đánh con chồng thì bác còn lạ gì nữa.


- Cháu nghĩ sẽ không có chuyện đó đâu - Linh chợt nghĩ tới Đại và lắc đầu - Mà nếu có, thì cháu cũng không cho chuyện đó xảy ra.


***


Cả ngày hôm nay Đại không thể tập trung làm việc được vì lo lắng cho Linh. Anh không hiểu tại sao anh lại nghĩ quá nhiều về Linh như thế. Anh rất muốn hỏi thăm xem cô có đói không, có mệt nữa không, nhưng Linh lại không có điện thoại. Thế nên vừa giải quyết xong đống giấy tờ ở nhà hàng là anh ra về ngay. Anh muốn quay lại bệnh viện ngay, hỏi xem cô muốn ăn gì tối nay.


Lời bộc bạch của Minh đêm qua dường như đã bị anh hoàn toàn quên lãng. Lâu rồi anh mới lại tỏ ra lo lắng cho một cô gái như thế. Không phải vì cô là người làm trong nhà anh, không phải vì cô đã luôn lo lắng, chăm sóc cho con gái anh. Anh cũng không biết tại sao mình lại lo cho cô nhiều như vậy. Nhưng càng nhớ tới đôi mắt xa cách và có phần tránh né của cô, anh lại càng muốn được chăm sóc cho Linh.


Khi Đại tới bệnh viện thì Linh đã ngủ. Y tá nói có người bà con xa đã tới cho cô ăn tối, còn nói đến đêm sẽ quay lại chăm sóc cô. Đại hơi ngạc nhiên vì chưa bao giờ nghe Linh kể có người bà con xa nào ở Hà Nội này, nhưng anh cũng không quan tâm quá nhiều chuyện đó. Anh cứ ngồi nhìn cô một hồi lâu, cho tới khi mẹ anh gọi điện hỏi có về ăn tối không thì anh mới chịu đứng dậy. Anh kéo chăn đắp cho cô, đưa tay áp lên trán Linh để đảm bảo là cô đã hết sốt, sau đó mới yên tâm ra về. Đi ra tới cửa, anh lại quay đầu nhìn cô. Trong ánh điện sáng trưng của căn phòng, gương mặt của Linh hơi tái nhợt. Đại ngẩn ra khi trông thấy những đường nét trên gương mặt ấy, từ đôi lông mày rậm rịt, đôi môi khô nẻ đến bờ má cao, gầy, hốc hác. Gương mặt này quen tới nỗi Đại không tự chủ được mà quay lại, tiến tới gần rồi cúi xuống thật sát, chăm chú nhìn. Sau một hồi, trán anh vẫn nhăn lại, dường như không thể nghĩ ra điều gì, anh ghé xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô. Sau đó, Đại mới chịu rời khỏi căn phòng bệnh tĩnh lặng ấy.


Linh vẫn ngủ say sau khi uống thuốc. Nữ y tá vừa rời đi, cửa phòng bệnh lại bật mở, hai người đàn ông bước vào. Một người mặc vest đen lịch lãm, một người chỉ mặc một bộ đồ thể thao màu xanh khỏe khoắn. Người mặc vest đen ở phía sau khẽ nói:


- Bệnh án ghi cô ấy bị viêm phổi cấp, phải nằm theo dõi mấy ngày.


- Được rồi, đi làm thủ tục ra viện cho cô ấy đi. Bằng mọi cách, bắt họ phải đồng ý, tôi sẽ tự mình chăm sóc cô ấy - Người mặc bộ đồ thể thao lạnh lùng cắt ngang lời trợ lý của mình.


- Hiểu rồi, tôi đi làm ngay.


Anh chàng trợ lý đi rồi, Cường tới bên cạnh giường bệnh của Linh, nhìn cô say đắm. Anh đưa tay áp lên má cô, vuốt ve khuôn mặt xanh xao của cô:


- Đồ ngốc này, anh mới đi có mấy ngày mà em đã ra thế này rồi, làm sao sau này anh có thể rời xa em được chứ? Lúc nào cũng tự cho mình là đúng, lúc nào cũng nói có thể làm được mọi chuyện, giờ thì nhìn em đi, cô gái đầy sức sống mà anh từng yêu đâu rồi? Sao em phải hành hạ mình như thế chứ? Em muốn gì anh cũng có thể làm cho em mà, tại sao em lại không tin anh, không nói với anh? Sao lúc nào cũng muốn một mình quyết định vậy hả?


Anh trách cô nhưng giọng điệu lại vô cùng yêu thương, nếu nhân viên của anh hay bà Phượng - mẹ anh ở đây mà nghe được thì sẽ vô cùng ngạc nhiên. Họ chưa bao giờ thấy một người đàn ông dịu dàng đến thế trong Cường.


Cường biết tin Linh vào bệnh viện từ sáng, nhưng cố dằn lòng không chạy tới thăm cô ngay nên đã báo cho bà Ngân và Kiên, nhờ họ tới đây chăm sóc Linh. Sau khi giải quyết xong mọi việc, Cường lập tức cùng trợ lý của mình tới đây. Anh muốn đón cô về nhà chăm sóc.


Mười lăm phút sau, trợ lý của Cường quay lại, nói là đã thu xếp xong mọi chuyện. Cường gật đầu sau đó nhẹ nhàng bế Linh thẳng một mạch xuống xe. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.


Đêm hôm ấy, khi Kiên tới để trông cô thì bệnh viện báo là cô đã được đưa về nhà. Kiên ngẩn ra một hồi, sau đó nghĩ là gia đình nhà chủ kia đã đưa Linh về. Anh thở dài rồi quay về nhà. Sáng hôm sau, khi Đại đi làm cũng ghé qua thăm Linh, nhưng được thông báo là cô đã được người bà con đón về nhà chăm sóc rồi, khi nào khỏe sẽ về lại. Anh hơi lăn tăn trong lòng một chút, nhưng sau đó nghĩ cũng không còn cách nào khác nên lại tới nhà hàng làm việc như thường.


Khi Linh hé mắt tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn. Ánh nắng mùa đông hắt qua những khung cửa kính làm căn phòng sáng bừng lên. Cô kinh ngạc nhận ra mình đang ở trong một gian phòng lạ lẫm, trên một chiếc giường rộng sang trọng, chăn và gối đều có màu cà phê. Căn phòng có ba bức tường sơn màu xanh nhạt, bức tường thứ tư lại làm hoàn toàn bằng kính. Một chiếc rèm lớn che hết ba phần tư, chỉ để lộ ra một phần tư. Ánh mặt trời theo đó mà lọt được vào tận trong gian phòng, chiếu thẳng lên sàn.


Ở ngay cạnh bức tường bằng kính trong suốt là một chiếc bàn nhỏ hình tròn, bên trên có một bình hoa bằng vải nhỏ, nhìn vô cùng tinh tế. Bên cạnh giỏ hoa còn có một bình cá xinh xắn, bên trong có mấy con cá bé xíu đang tung tăng bơi lội. Cách đó không xa có một giá sách lớn, trên đó có rất nhiều sách.


Nhưng điều khiến Linh kinh ngạc nhất, kinh ngạc tới ngẩn cả người, chính là việc cô thấy trên tường ngay trước mắt mình có treo một bức ảnh lớn. Trong bức ảnh là một cô gái đang đứng cười, ánh mắt tập trung xuống chảo thức ăn bên dưới, có thể nhìn rõ cả hơi nóng bốc lên từ đó. Một tay cô cầm chiếc xẻng đang đảo rau và thịt trong chảo, một tay cầm một lọ gia vị rắc đều lên thức ăn. Điều đáng nhớ nhất của tấm ảnh chính là đôi mắt rạng rỡ và nụ cười của cô gái, dường như mọi vẻ đẹp của bức ảnh đều được đôi mắt và nụ cười ấy hút hết.


Cô gái trong ảnh chính là Linh.


Cô cứ ngây ngốc mà nhìn bức ảnh đó. Nhìn mình trong ảnh, cô thậm chí còn không đoán được thời gian khi tấm hình này được chụp.


Linh định xuống giường, nhưng sức lực của cô dường như đã bị cơn sốt kia hút đi cạn kiệt. Cả người cô uể oải, không còn một chút sinh khí nào cả. Linh nằm phịch xuống, cố đoán già đoán non xem trong lúc mình ngủ đã có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng, như nghĩ ra được một người, cô thở dài. Giường ngủ màu cà phê, căn phòng có tường bằng kính, nhất là bức ảnh kia đã khiến cô nghĩ tới người đó. Vậy mà cô đã suýt nữa quên đi, chỉ có Cường mới sở hữu một căn phòng thế này.


Cô vừa nghĩ ra anh thì cửa bật mở, Cường bước vào, trên tay là một bát thủy tinh lớn đang bốc khói nghi ngút, mà vừa nhìn màu sắc Linh cũng biết đó là cháo bí ngô, món tủ của Cường.


Cường mặc một bộ đồ thể thao màu đen, trang phục yêu thích của anh trong mùa đông, anh vừa nhìn cô vừa cười:


- Ăn cháo thôi


- Sao em lại ở đây? - Linh hỏi, giọng điệu không chút vui vẻ.


- Tất nhiên là anh bắt cóc em về đây rồi - Cường trả lời không giấu giếm.


- Cho em về lại đó đi - Cô nhíu mày.


- Không được. Chừng nào em chưa khỏe hẳn thì đừng nghĩ tới việc rời khỏi đây. Mà kể cả có khỏe thì chưa chắc anh đã cho em đi.


- Em phải về. Em muốn về - Linh lạnh lùng nhắc lại.


Cường đặt bát cháo xuống bàn cạnh giường, nghiêm giọng nói:


- Em cứ rời khỏi căn phòng này một bước thử xem, anh sẽ cho Đại biết mọi bí mật của em.


- Anh... - Linh trợn mắt - Anh không có quyền.


- Anh có quyền. Anh là người yêu của em.


- Ai là người yêu của anh chứ? Chuyện của chúng ta đã kết thúc từ một năm trước rồi - Linh cãi lại.


- Đó là em đơn phương quyết định kết thúc, anh chưa hề nói sẽ kết thúc với em.


- Nhưng còn Như Ý.


- Như Ý... Như Ý... Lúc nào em cũng lấy con bé đó ra làm lá chắn cho mình. Em có thật sự muốn quay về đó vì nó không, hay còn vì một ai khác? - Cường quát lên.


- Em... Anh nói gì vậy? Em đã vì con bé mà làm ra mọi việc như thế này, em không vì nó thì còn vì ai chứ? - Linh hơi bất ngờ trước câu hỏi của Cường, nhưng sau đó vẫn bướng bỉnh cãi lại.


- Em lúc nào cũng tự ý làm mọi việc. Em lo cho nó như thế, sao ngay từ đầu không giữ con bé lại mà nuôi, sao còn mang trả nó cho bố nó làm gì? Anh không thể làm cha nó được sao?


- Anh chẳng hiểu gì hết - Linh thở dài.


- Được rồi, cứ cho là anh chẳng hiểu cái gì đi. Còn bây giờ, anh đã mất cả buổi sáng để nấu cho em bát cháo này, nếu em không ăn hết thì đừng trách anh. Em tự quyết định đi.


- Được, em sẽ ăn - Linh đáp - Nhưng ăn xong rồi anh phải để em về lại đó. Em biến mất như thế, họ sẽ nghi ngờ em.


- Không phải lo chuyện đó. Bây giờ tất cả bọn họ đều cho rằng em đang ở nhà người bà con xa rồi.


- Lần sau anh đừng tự quyết định chuyện của em như thế này nữa.


- Được rồi - Cường dịu giọng. Linh tự xúc cháo ăn còn Cường thì ngồi nhìn cô. Một lúc sau, anh thở dài:


- Em có biết, em như thế này anh đau lòng lắm không?


- Em có sao đâu, chỉ là bị sốt thôi mà - Linh lắc đầu.


- Được rồi, anh còn có chuyện muốn hỏi em.


Linh nhìn Cường lặng thinh. Linh không biết tình cảm của cô dành cho Cường lúc này là thế nào? Cái tình cảm mơ mộng của cô gái mới biết yêu lần đầu dường như đã chết từ lâu rồi nhưng mỗi lần trông thấy anh là cô lại muốn được dựa dẫm vào anh như ngày trước. Cường giờ đây đã khác, không còn dịu dàng như trước, mà thay vào đó là một người đàn ông cương quyết, lạnh lùng và áp đặt. Nhưng cô cũng biết mình không còn là Linh của ngày trước nữa. Cô cũng đã thay đổi rất nhiều. Và có lẽ, thay đổi lớn nhất chính là trái tim của cô. Mặc dù không muốn thừa nhận điều đó, nhưng Linh biết, trái tim của cô đã thay đổi. Thế nên, trước sự quan tâm săn sóc của Cường, cô càng không muốn tiếp nhận, càng muốn chối từ.


- Bây giờ nói thật cho anh biết, trong những ngày anh đi vắng, đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao em lại bị viêm phổi tới nỗi phải nhập viện? - Cường nói.


- Thời tiết lạnh, do em không cẩn thận nên bị thôi mà - Linh giải thích.


- Đến lúc này em còn muốn nói dối anh - Cường cau mày - Vậy những vết trầy xước ở chân và tay em là do đâu?


- Em... Em không cẩn thận nên bị ngã.


- Linh... - Cường nói như quát - Đến lúc này em còn đùa được sao? Hay em nghĩ anh yếu đuối nên không bảo vệ nổi em?


- Thôi, bỏ qua đi... - Linh thở dài.


- Bỏ qua? Không đơn giản thế đâu. Em không nói thì anh cũng có thể đoán được, chỉ là muốn nghe tận miệng em nói ra để chắc chắn hơn mà thôi. Những gì người ta đã gây ra cho em, anh sẽ giúp em trả lại gấp năm, gấp mười lần. Anh nhất định không bỏ qua chuyện này, dù đó là mẹ đẻ của anh đi chăng nữa.


Linh im lặng không nói gì.Phan_1 tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 tap 2
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .